Nhà thờ Đức bà Paris được viết bởi văn hào Victor Hugo, là một trong những tác phẩm văn học kinh điển của thế giới. Lấy bối cảnh là nhà thờ Đức bà tráng lệ và vĩ đại, tác giả đã đưa ta về với một Paris thời kì tăm tối và bị chi phối bởi thần học. Những câu chuyện về những con người vùng vẫy trong nhà thờ được miêu tả với ngòi bút sắc bén, câu chuyện về nàng vũ nữ Esméralda xinh đẹp, thằng gù Quasimodo, vị đại úy và vị phó giám mục.
Bạn đang xem: Nhà Thờ Đức Bà Paris
✅ Tác giả | ✅ Victor Hugo |
✅ Nhà xuất bản | ✅ NXB Dân Trí |
✅ Ngày xuất bản | ✅ 2019 |
✅ Số trang | ✅ 564 |
✅ Loại bìa | ✅ Bìa Cứng |
✅ Trọng lượng | ✅ 880 gram |
✅ Người dịch | ✅ Nguyễn Hoài Giang, Giang Hà Vị |
Danh Mục
Paris thời kì đen tối – khi cái ác không thể định vị chỉ bằng mắt thường
Victor Hugo tựa như nhà quay phim tài ba, từng thước phim của ông đều không bỏ qua những chi tiết nhỏ nhất. Một Paris thời kì bị chi phối bởi thần học, cái ác và cái thiện lẫn lộn bất phân. Những biểu tượng tượng trưng cho cái thiện, cái đẹp có sự tráo đổi, ẩn sâu trong cái hào hoa phong nhã là những tâm hồn của quỷ dữ, tràn đầy nhục dục. Một Paris tăm tối với những kẻ lang thang, cướp bóc tồn tại ngay trong lãnh địa của Chúa.
Đại diện cho cái xấu cái ác tiềm ẩn trước hết là phó giám mục Claude Frollo. Dáng dấp của một kẻ tu hành đạo mạo được mọi người tung vinh là hình hài của một quỷ dữ. Phó giám mục gần như là một con quỷ trong nhà thờ với những quyền lực đen tối và sự sùng kính khiếp sợ. Ông ta là hiện thân của chủ nghĩa cực đoan mang trong mình trái tim lạnh lẽo. Mặc dù là đứa con của Chúa, nhưng lại đi ngược lại với nhiệm vụ của mình, vô tình giết người và hành hạ những người khác.
Kế đến là viên đại úy Phoebus nhưng anh chàng này chỉ là một kẻ trăng hoa lừa dối. Một lần nữa tác giả khẳng định sự hiểu lầm về nhân vật mà người ta tưởng đại diện cho cái đẹp, nay lại lắm tồn tại những hình tượng đại diện cho cái ác. Anh chàng đại úy hào hoa phong độ vốn chỉ là cái bề ngoài, hắn chẳng bao giờ quan tâm đến tình yêu của nàng vũ nữ xinh đẹp.
Và cuối cùng, cái xấu của chàng gù nhà thờ Đức bà Paris. Được miêu tả với hình dạng của một quỷ dữ, không ai dám tiếp cận, là đứa con rơi của tạo hóa khi hắn không sở hữu điều gì đẹp đẽ. Nhưng Quasimodo lại là người được cho là con người nhất trong tác phẩm. Vẻ đẹp của tâm hồn tựa viên ngọc quý tiềm ẩn sâu trong hình dáng xấu xí và gồ ghề.
Văn hào đã thể hiện rõ tài năng của mình trong việc xây dựng nhân vật. Tác phẩm liên tục dịch chuyển giữa hai thái cực – ánh sáng và bóng tối. Để hiểu được cái tốt, cái xấu, và cái thật sự của tình yêu, chúng ta phải đọc đến những trang cuối cùng.
Các sắc thái khác nhau của tình yêu
Đây là một câu chuyện bi kịch về tình yêu trong Paris lãng mạn và ngọt ngào. Tuy nhiên, tình yêu mà văn hào miêu tả không chỉ có một màu sắc. Có ba tình yêu xoay quanh Esméralda xinh đẹp theo từng cấp độ khác nhau.
Tình yêu đầu với chàng đại úy, nàng vũ nữ si mê và sẵn lòng hy sinh tất cả vì tình yêu đó, nhưng lại chỉ là tình yêu thoáng qua, không chân thành và hời hợt.
Tình yêu của phó giám mục dành cho Esméralda lại là tình yêu giữa ánh sáng và bóng tối. Một mặt là tình yêu vô cùng đẹp và thuần khiết, một mặt lại quá đen tối và cực kỳ cực đoan, đến mức khiến người ta cảm thấy kinh tởm.
Tình yêu của thằng gù, được định nghĩa bằng sự hi sinh, là loại tình yêu đẹp nhất và cao thượng nhất. Tiếc thay, cô gái chỉ nhận ra điều đó khi cuộc sống đã đi đến hồi kết.
Tác phẩm đặt ra câu hỏi về ý nghĩa thực sự của tình yêu. Ba tình yêu vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng chỉ có một trong số họ mới tìm ra ca khúc thánh thật sự của riêng mình. Những người tự cho là vì tình yêu cuối cùng cũng chỉ là những người khao khát chiếm hữu một cách hoàn toàn, quên đi sự đồng cảm cần có giữa hai người. Ác đã ăn trọn thiện, vì vậy tác giả đã không để cái kết có hậu khi kết thúc tác phẩm, như một cuộc cảnh báo về sự tinh vi của cái ác, ngấm ngầm và xảo quyệt trong vẻ đẹp tuyệt vời; đồng thời tiếc nuối cho những vẻ đẹp thực sự bị lãng quên.
Tiếng thét gào trong tâm khảm của một kẻ muốn chối bỏ hình hài của quỷ dữ
Hình tượng thằng gù ở nhà thờ Đức Bà Paris là một trong những hình tượng kinh điển của văn học thế giới. Nó tượng trưng cho giới hạn cao nhất của cái đẹp và vĩ đại sâu sắc của tình yêu, khiến người ta phải kinh ngạc vì tình yêu của một con người có thể cao quý như vậy. Quasimodo yêu trong cách riêng của cậu, chỉ im lặng ngắm nhìn, im lặng cảm thông, và im lặng hy sinh. Đó là một loại tình yêu âm thầm đến mức chỉ có độc giả cuối cùng mới hiểu ra sự tao nhã và thánh thiện của nó. Esméralda đã lờ đi một tình yêu như thế.
Hình ảnh của một người gù chiến đấu với phó giám mục và đẩy hắn xuống dưới nhà thờ, như cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, với phần thắng thuộc về ánh sáng. Đã kết thúc một sức mạnh tối tân và sự trỗi dậy của một tâm hồn khao khát được thỏa hiệp. Cuối cùng, Quasimodo đã chiến đấu cho tình yêu đầy nước mắt của mình. Một bi kịch đã được khám phá từ trước, nhưng tại nhà thờ vẫn còn tồn tại một sức mạnh vĩ đại hơn, mà chúng ta tưởng như chỉ là một vai phụ.
Tác phẩm kết thúc với hình ảnh hai bộ xương ôm nhau chặt qua bão tố thời gian, một bi kịch giữa thành phố hoa lệ đã kết thúc, và con người đã tìm được nguồn cảm hứng cuối cùng của họ, ngọt ngào và yên bình. Câu chuyện giữa người đẹp và quái vật đã đóng lại tại Paris một thời đen tối, nhưng bỗng nhiên lại tỏa sáng bởi tình yêu của hai nhân vật.
Nhà thờ Đức Bà Paris xứng đáng trở thành một tác phẩm văn học kinh điển, không phô trương tình yêu, mà giữ các tình tiết nhân văn để làm nổi bật tình yêu chân chính.
Nguồn:chungcuhanoivip.net